Truyện ngắn của Hoàng Hoa

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Thần nữ giữ của

 Năm 2002 tôi đi học chuyên nghiệp nghề tại thị trấn Đồng Mỏ. Các bạn học trong lớp ở nhiều địa phương khác trong tỉnh đến học.
 Trong các bạn học của tôi có bạn Hùng ở cây số 10 đoạn đường dốc Sài Hồ.
Một hôm chúng tôi tổ chức ăn trưa tại khu trọ, chuyện này chuyện kia, rồi Hùng kể:
 Ngày xưa là mình không ở chỗ cây số 10 mà gia đình mình ngày xưa ở huyện Văn Lãng chỗ kế với xã Thụy Hùng ấy. Hồi đó mình học lớp 9 - Lúc đó cũng là gần trở thành thanh niên, có mấy bạn chơi với nhau mới rủ nhau vào nhà mình uống rượu trong khi phụ huynh đi có việc ở trong làng không về ăn tối. Hôm đó chúng mình tranh thủ tiến hành vài đồ nhậu hay sau khi đi ôn tập về, hồi đó chưa có điện về nên chúng tôi đánh chén ở ngoài sân với đèn dầu và ánh trăng. Hôm đó có Nghị trên thị trấn Đồng Đăng, bạn Lâm vàToán ở dưới thành phố Lạng Sơn lên chơi tất cả đều đi xe đạp. Sau khi ai cũng bâng bâng mọi người ra về, mình thì dọn dẹp rửa bát đĩa và đi ngủ.
Sáng hôm sau mình thấy Nghị xuống nhà mình rất sớm mặt mũi bất thần, nói với mình: Hùng ơi bạn đi theo mình lấy xe đạp với mình sợ quá - Mình chưa hiểu chuyện ji - Nghị nói: Đi rồi nói, nhanh.
 Mình lấy xe đạp chở Nghị đi và Nghị lắp bắt như líu hết lưỡi: Hôm qua từ nhà bạn về, mình đạp xe đến cái dốc cũng gần tới thị trấn rồi, mình dắt xe lên dốc, đến đỉnh dốc thấy mệt mệt thì thấy một bạn gái mặc áo váy trắng tinh da dẻ hồng hào rất đẹp bạn ý nói: "Bạn ơi cho mình về Đồng Đăng với?", mình đi một mình thì có bạn đi cùng thì càng vui chứ, mình bảo: "Bạn lên xe đi mình chở bạn về Đồng Đăng, nhà mình cũng ở Đồng Đăng mà". Ban đầu mình nói chuyện thì bạn ý còn nói câu rồi ừ à, và sau đó mình đạp xe thì mỗi lúc càng thấy nhẹ, mình ngoái lại đằng sau nhìn thì thấy những vệt sáng lân tinh chạy dài, tóc bạn ý bạc phơ sáng áo váy sáng lập lòe, mình sợ quá buông cả xe xuống ruộng và đã chạy bộ ngược lại về nhà người quen ngủ.
 Hùng: Mình và Nghị đến đó lấy xe đúng là thấy chiếc xe đạp ở dưới ruộng và bên cạnh đó là có nhiều sợi dẻ chàm trắng cũ mủn mịn đằng sau chiếc xe đạp của Nghị.
 Mình về kể lại hiện tượng: Thì thấy người già trong làng nói rằng: Ngày xưa người Trung Quốc, thương nhân, quan, người giầu có đô hộ, có nhiều của cải tài sản không lấy hết về Trung Quốc được nên cất lại ở đây. Họ bắt cóc người con gái khoảng 15 tuồi, chôn sống trong kho của cải, đóng đinh lên hai tay, cho mặc đồ trắng, vùi đất tới cổ, trên đầu đặt một chiếc đến dầu 100 ngày mới tắt và cho ngậm ngọc 100 ngày (Bách Nhật Ngọc) sau mới chết, trước khi chết họ làm lễ phong thần cho cô gái để thành thần nữ sau khi chết để giữ của cải tài sản trong đó có sự thỏa thuận giao ước giữa chủ tài sản và thần nữ (Thần trú) sau khi chủ tài sản quay lại.
Tôi thốt lên "Đúng là tâm linh huyền diệu bí ẩn".

0 nhận xét:

Đăng nhận xét