Truyện ngắn của Hoàng Hoa

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Con đường mưa

 Ngày ấy, tại vùng cao nguyên hẻo lánh, ngôi trường cấp II và cấp III là nơi các bạn từ 5 xã vùng cao đến học. Từ các xã tới trường một số bạn phải thức từ 5h sáng đi học. Ngôi trường nằm trên một khu đồi, xung quanh trường có nhiều cây xanh có cây khá cổ thụ vì được trồng trước rất lâu năm, chỉ biết là đã có từ rất lâu.
 Hồi đó chúng tôi đến học đường xá con rất khó khăn, một thời áo trắng vô tư, sau tôi là các lớp trong khối 11, tôi học lớp 12 năm đó, vì sinh ra ở vùng cao độ tuổi có chênh lệch, có bạn học lớp 11 nhưng lại lớn tuổi hơn tôi. Nghĩ lại thì rất nhiều kỷ niệm đẹp những cũng có kỷ niệm thật buồn nếu không có chuyện đó xẩy ra.
 Hồi đó Mỵ là một bạn học lớp 11 Mỵ hơn tôi 1 tuổi, Mỵ không xinh đẹp nhưng giáng người cao là mẫu mà các bạn gái mong muốn, cứ mỗi sáng Mỵ và em gái đi học từ mờ sáng khi sương mù còn chưa tan, Mỵ khá hồn nhiên, tính tình vui vẻ, là người tham gia văn nghệ rất tích cực, Mỵ học khá tốt.., cái tuổi mộng mơ là vậy.
 Rồi một ngày chúng tôi đang học trong lớp, lúc đó khoảng 9h sáng, mùa đông năm ấy rất lạnh, sương muối phủ mỗi buổi sáng đến trường, chúng tôi đang im lìm ngồi học trong lớp bỗng cả trường xôn xao, chúng tôi chạy ra xem có chuyện gì, thì hay tin Mỵ đã nhảy xuống con sông cách trường 2km, Mỵ đã chết. Chúng tôi bỏ học chạy ra bờ sông, lúc đó có rất đông người, tiếng khóc của em gái Mỵ học cấp lớp 9 khóc lóc thảm thiết, bên cạnh xác chị gái, thầy giáo chủ nhiệm của Mỵ ngồi bên cạnh và bảo mấy bạn chạy về nhà Mỵ báo cho cha mẹ Mỵ biết, còn các bạn trong lớp Mỵ đứa đứng đứa ngồi khóc, mấy đứa con gái cứ ôm nhau khóc, mấy đứa con trai thì đứng lặng yên bơ phờ.
 Khoảng 1h sau mẹ Mỵ hớt hải chạy đến khóc lóc gọi con bằng tiếng H'Mong, tôi không hiểu nhưng bà đã thét gào gọi con rất đau khổ, mỗi đau của người mẹ mất con, bà ôm Mỵ khóc rồi ngất đi, cha của Mỵ vừa khóc vừa gọi con ông nắm tay con gái nấc lên từng tiếng, rồi từ miệng Mỵ ứa ra một dòng máu chạy xuống cằm và cổ Mỵ, khuôn mặt Mỵ tím ngắt. Mấy đứa con gái học cùng Mỵ đỡ mẹ Mỵ và em gái...
 Khoảng 11h trưa thì họ hàng nhà Mỵ đưa Mỵ về nhà. Chúng tôi ai cũng rất buồn. 2 ngày sau Mỵ được đưa về yên nghỉ tại một triền đồi, chúng tôi đến thăm viếng rất đông, bạn bè trong lớp Mỵ đứa nào đứa nấy đều khóc rưng rức, như đứt lòng xót xa cho Mỵ.
 Cả trường lặng lẽ được mấy ngày, rồi nỗi buồn cũng qua đi, dần chúng tôi tò mò về cái chết của Mỵ. Tại sao Mỵ lại tự tử? Nguyên do nào đã khiến Mỵ kết thúc cuộc đời như vậy?
 Về mãi sau tôi mới biết rằng: Mỵ và T yêu nhau, nhưng cải hai đều quá vội vàng nên Mỵ đã có thai, Mỵ nói với T - Rồi T đã không thể xử lý thể nào Mỵ bảo cưới dù sao hai người cũng đã đủ 20 tuổi. T học cùng khối 12 với tôi, T học khác lớp, T đẹp trai, là con của một gia đình nhà khá giả ở thành phố, vì T quá quậy phá nên cha mẹ T sợ T ở thành phố đua đòi nên đã gửi về nhà nhà ông chú họ lên đây khai hoang từ năm 1975 ở đây để T học nốt cấp III sau khi T bỏ học giữa chừng 2 năm. Chúng tôi ít chơi với T vì ngại sự chênh lệch giữa nông thôn và thành phố, T được cha mẹ chu cấp rất chu đáo. mong sao T chăm chỉ học tập.
 Chuyện Mỵ nói với T nhưng rồi T không đồng ý, còn khó chịu, chửi mắng My, rồi đã hắt hủi Mỵ bằng những lời cay độc. Có lẽ Mỵ đã quá yêu T nhưng Mỵ đã thấy thất vọng và rồi bao nhiêu điều xẩy ra, tủi nhục, thất vọng, rồi Mỵ quẩn quanh không lối thoát.
 Vào một sớm tới trường Mỵ gặp T hai người cãi cọ, T đã tát Mỵ - Tủi thân Mỵ trong lúc búc xúc, đau lòng .. Mỵ đã nhảy xuống sông.
Về phần T sau khi cãi cọ T bỏ đi vào trong trường, chuyện xẩy ra T cũng thẫn thờ T không chạy ra sông mà lặng lẽ bỏ học trở về ngôi lều trông coi vườn của ông chú họ, T đã mua 1 lít rượu và tự uống mãi đến cuối chiều, mà sao T uống mãi không thấy say, cả đêm hôm đó T không tài nào ngủ được, trong đầu T hỗn độn, trống rỗng... T thấy trong lòng trăm sự ngổn ngang T cảm thấy hối hận, nhưng T có ngờ đâu Mỵ lại như vậy. Hình bóng của Mỵ cứ lảng vảng trong đầu T.
 Gia đình Mỵ sau khi Mỵ qua đời, cha mẹ Mỵ không muốn nhắc tới sự mất mát đau thương đó, mặc dù biết chuyện Mỵ nhưng cha mẹ Mỵ ôm mỗi đau đè nén trong lòng. T biết vậy thì trong lòng thấy nhức nhối, dằm vặt ngày đêm. Rồi hàng đêm trong đầu T cứ rối bời - Mỗi sáng thức dậy đi học T bơ phờ, mệt mỏi.
 T cứ dằn vặt như vậy, rồi bỗng một chiều vào tiết trời sang xuân T lững thững từ trường về nhà, buổi chiều hôm đó T bị phạt quét dọn sân trường vì vi phạm nội quy của nhà trường, T về trên con đường mưa phùn lấm tấm lại lầy lội, trời nhá nhem tối T bất chợt thấy một người mặc áo váy trắng đi phía trước, T không nói ji T đi đằng sau - Bỗng người đó quay trở lại: Anh còn nhớ em không? - T thẫn thờ, đứng sững lại tay chân bủn lủn như bún, đó là Mỵ khuôn mặt tím bầm và vết máu loang trên miệng, Mỵ nở nụ cười ai oán: Sao ngày đó anh không tới tạm biệt mẹ con em? - T không nói được câu nào T sợ quá cố vùng chay ra phía cánh đồng ruộng, T chạy vấp ngang vấp ngửa, T chạy được một đoạn thì lại thấy Mỵ xuất hiện ngồi trên bờ ruộng, T lắp bắp nói: Em ơi, anh xin lỗi, anh không biết phải làm thế nào cả? - Mỵ cười the thé: Mẹ con em có bắt lỗi anh đâu? .
Bỗng có tiếng: T ơi đi đâu mà chay lấm hết quần áo thế kia? ai đuổi mày à?
- T nhìn quanh thì ra là ông chủ vườn ươm giống ông ở cách nhà chú họ T không xa.
T không trả lời nhìn quanh thì không thấy Mỵ đâu nữa. T quay lại nói với ông chủ vườn ươm: Có ... có...có  ma bác ạ...
- Làm gì có ma nào ở đây, mắt mày hoa à.
T không nói gì lặng lẽ đi về.
Khi T về tới nhà, chú T bảo: Hôm nay không có ai , coi trông vườn, mày lấy sách vở lên trên vườn học bài và ngủ đó nhé, tao, thím và thằng Tèo vào nhà ông trưởng họ bản bên, mai ông trưởng họ tổ chức mừng thọ, tao sang phụ mổ lợn làm cỗ.
 Một lúc sau ông chú đi, T ăn cơm và cắp sách lên vườn. Trong đêm vườn vắng lặng, thi thoảng có tiếng chó bản bên rú lên từng tiếng dài, bên ngoài lều tiếng mưa phùn đọng thành từng hạt rơi xuống lạt xạt, tiếng mưa thì thầm đó càng làm T buồn bã, bối rối, kèm theo ân hận, làm T lúc vò đầu lúc lấy tay sờ trán vì T trong tâm trí chưa tan hết chuyện chiều.
 T ngồi học bài mà chẳng có tâm trí nào. Một lúc sau T đi ngủ sớm với tình trạng sợ hãi, mệt mỏi.
 Rồi lại hình bóng Mỵ lại hiện về trong cơn mơ màng của T:
- Anh T con anh nè, anh bế con một chút đi, con trai đấy.
T vã mồ hôi - Mỵ đứng bế đứa bé đứng ở cửa lều - nở nụ cười với vết máu hồng kéo dài từ miệng tới cổ - đôi mắt Mỵ đã biến mầu trở thành mầu trắng vô hồn với làn da xám ngắt, tìm bầm - T hoảng hốt sao mình đi ngủ lại không đóng của lều nhỉ, để Mỵ vào được, T lấy tay xua xua: "Em ra đi, em đi ra đi ..." - Mỵ lại cười the thé: - Hehe T à, con phải có bố, sao anh nỡ để nó tủi thân như vậy - Được em đi, mẹ con em sẽ đứng chờ anh ở cây Giáng Hương đó? - Đó là con đường có hàng cây dẫn vào gần trường cấp III mà T và Mỵ thường hẹn hò nhau sau nhưng buổi tan trường.
- Em ra đi ... - T vùng dậy vã mồ hôi nhễ nhại - Ôi đó là giấc mơ may quá, không sao?
Rồi T đậy bật hết bóng đèn điện trong lều lên, lấy đèn pin để ra ngoài đi giải và soi kiểm tra vườn, T mở cửa tiếng "Phịch" một xác người mặc áo trắng lăn ra sàn lều bằng đất nện, da mặt xám ngát... T sợ tái mặt, tim T như bắt ra ngoài - Trời ơi đó là Mỵ hai mắt trợn ngược trắng xóa, da mặt xám, dòng máu đỏ từ miệng Mỵ chạy dài xuống đến cổ - T phóng vọt ra ngoài chạy thẳng về nhà chú họ - T không giám ngoảnh mặ nhìn lại, T bật điện sáng khắp nhà đóng hết cửa. Đêm hôm đó T không ngủ một chút nào, sáng sớm T không đến trường mà chạy sang bản bên kể sự tình với ông chú họ. Ông chú họ hua tay: Thằng này mày học nhiều quá say chữ đúng không? Tao sống từ nhỏ tới già giờ này tao chưa bao giờ thấy cái gì gọi là ma cả, người đời tô vẽ, nên mày tưởng tượng ra lắm chuyện? Mày học đến bơ phờ hết người thế này...
- Không đâu chú ơi đó là thật mà, cháu thề không giám bịa đặt, không tin chú về lều trên vườn mà xem. - T phân bua: Chú cứ về với cháu, cháu sợ lắm.
Thấy T năn nỉ ông chú buông lời:
- Ừ, thôi tao về xem thế nào - Vì đã sống lâu năm trên vùng cao chú họ của T cũng nghe nhiều truyện ly kỳ bí ẩn của vùng cao, nên ông ta cùng T về lều. Cửa lều vẫn mở và bóng điện vẫn thắp từ đêm hôm qua, hai người vào tới cửa thấy một đống dẻ trắng mịn, mủn ra giữa tiết trời nồm ẩm của tiết trời mùa xuân. Ông chú nhìn T không nói gì, T thì vẫn chưa hết sợ.

Trưa hôm đó chú họ của T đã mời thầy Mo ở xã kế bên về kế giải và cách trừ linh hồn Mỵ để không tới tìm T nữa.
Từ đó T cũng không thấy Mỵ nữa, nhưng trong lòng T ngày càng cắn rứt vì tội lỗi của mình, T đã thực sự rất ân hận, T thường dấu đi sự sợ hãi và vùi lấp những kỷ niệm buồn bã bằng rượu. T học xong cấp III T đi thi đại học không đỗ, T về biên giới buôn bán.
 Thời gian thấm thoát đã 10 năm, tôi trở về bạn bè thi thoảng nhắc tới T, tôi thấy bạn bè nói T về biên giới buôn bán thua lỗ, T chìm đắm vào ma túy, T có tiền án về tội trộm cắp, sau nhiều lần ra vào trại giam giữ T đã tự kết thúc cuộc đời bằng một liều heroin quá liều, T bị sốc heroin chết.
 Nhiều người kể: Trên con đường Giáng Hương thi thoảng vào mùa xuân trời mưa phùn, người vía yếu vẫn thấy bóng người con gái mặc áo trắng bế con đứng trên con đường đó.

 (Tác giả: Hoàng Hoa - Đăng lại ghi rõ tên "Tác giả: Hoàng Hoa").

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

Nấm mồ bí mật trong ngôi nhà ma

Người ta nói bà Mai bán nhà đi là phải. Hết chồng ốm đến con liệt giường liệt chiếu, nhưng mãi bà Mai mới dứt bỏ được cái mảnh đất ma quái này. Ông thày địa lý đã nói, từ lần bỗng dưng bà bị ngã gãy tay rằng, dưới cái nền nhà bà là ngôi mộ của một người đi đào vàng ngày xưa.
Nghe nói ông ta bị kẻ cướp bắt rồi chôn sống ngay trong nhà. Chuyện đã từ lâu, mấy ai biết rõ đầu cua tai nheo ra sao đâu. Một người đồn, mười người đồn, rồi trăm người đồn... Nhưng thời gian trôi qua vài chục năm. Người già quanh bản đều chết dần, chết mòn. Chỉ còn lại mỗi ông thày địa lý là nhớ như in mọi điều.
Khi bà Mai lên khai khẩn thì có tậu lại ngôi nhà này từ con dâu của người đào vàng. Nghe nói chồng cô ta đã trốn tránh những kẻ truy lùng bố con anh ta, đâu ở tận bên Lào. Lại hay tin anh ta bị sốt rét giữa rừng, không biết sống chết ra sao, thế là vợ anh ta rao bán nhà rồi về xuôi sinh sống. Bà Mai lên cũng bạo gan, ham rẻ rồi mua. Tất cả gia sản là một sào đất có dư kèm theo ngôi nhà gỗ cùng với toàn bộ giường và bàn ghế.
Ai cũng bảo bà Mai gặp may. Duy chỉ có ông thày địa lý lại tỏ ra e ngại. Đến khi ông chồng bà Mai quỵ xuống, thì ông thày địa lý đã thúc bà bán ngôi nhà đi càng sớm càng tốt. Lúc đầu bà Mai không tin, nhưng chỉ ba tháng sau, thằng con trai bà đang làm nương cũng đổ mồ hôi ra như tắm rồi lên cơn sốt bừng bừng thì bà có vẻ nghi ngại mảnh đất rẻ rúng này.
Chuyện cứ lan đi, nhà bà Mai có ma, có mộ người bị chôn sống làm ai cũng khiếp vía. Đến rẽ vào chơi, họ còn sợ nữa là nói đến chuyện mua bán. Có lần, bà Mai ngủ mê thấy một người đàn ông lực lưỡng, mặt dữ tợn miệng rộng và có đôi mắt xếch cứ trợn trừng nhìn bà. Sau này tối đến cứ mỗi lần tắt đèn đi ngủ bà lại thấy người đàn ông đó về đòi nhà. Ông ta đứng đầu giường bà Mai rồi gầm gừ mấy tiếng không rõ ràng.
Bà Mai ngẫm thấy ông thày địa lý trong bản nói đúng nên đành bỏ đi sớm, dù chẳng ai dám mua ngôi nhà ấy. Bà Mai ở tạm một mảnh vườn nhỏ ở tận cuối bản cho thật xa ngôi nhà cũ. Mà cũng lạ, từ đấy mọi người trong nhà bà Mai khỏe hẳn ra. Con trai bà đạt sức khỏe loại A, trúng đầu trong danh sách thanh niên đi nghĩa vụ. Ai cũng mừng cho bà. Nhưng nghĩ đến ngôi nhà gỗ đẹp bị bỏ hoang, bà vẫn cứ tiếc.
Thế rồi, có một tối, thày địa lý dẫn một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi đến gặp bà Mai để hỏi mua nhà. Bà cứ ngỡ thày địa lý đùa và không tin ở tai mình nữa. Nhưng đến khi người đàn ông đặt cược tiền để làm bằng, bà mới giật mình kể lại mọi tai họa ở nhà bà đã xảy ra và mong ông ta đừng mua căn nhà gỗ ấy làm gì cho sinh ốm đau bệnh tật.
Thày địa lý giải thích mãi cho bà Mai về tướng số át tà, át ma của người đàn ông này và khuyên bà cứ bán quách đi. Đằng nào cũng có được món tiền hậu hĩnh mà lại đỡ phải lo toan trông nom vất vả. Thấy họ nì nèo mãi và người đàn ông ấy còn thề độc miệng là không hề oán trách gì bà sau này nếu có sinh bệnh, sinh tật vì ngôi mộ chôn người sống ở đó. Bà Mai tặc lưỡi đành trao giấy tờ cho người chủ mới.
Tưởng thế là xong mọi việc, ai dè bà Mai bị Công an xã gọi lên chất vấn về chuyện bán nhà. Có thế nào bà nói hết, nhưng chuyện mua bán thì ngoài giấy tờ và giá cả, hơn nữa họ mua chỉ cần giấy viết tay và chủ nhà chỉ việc giao lại giấy tờ gốc. Nhưng đến khi ông đội trưởng hỏi bà về chuyện người chủ mới thì bà không hề hay biết gì cả, chỉ biết người đứng ra mua nhà có tên là Voòng Thanh. Đi cùng với anh ta còn có một ông già được gọi là chú Zin. Mọi chuyện đều do thày địa lý sắp xếp hết cả. Mấy anh Công an xã cho bà về nhà và yêu cầu giữ kín mọi chuyện. Bà Mai lo sợ cứ mụ hết cả người. Lại thêm, mấy hôm nay, ông chồng bà cũng đi chợ huyện mãi chưa thấy về nên bà cứ cồn hết ruột gan.
Bất ngờ, có ai đó đã báo cho Công an xã biết người chủ mới của ngôi nhà không biết định xây dựng cái gì trên sào đất ấy mà thuê tới cả hai chục người đào móng. Mà lại trước khi đào móng, ông ta lại cho xây gạch kín chung quanh mảnh đất. Nói là để giữ vật liệu nhưng cả hai chục người đó đào móng mà lâu vậy.
Thế rồi, bỗng dưng vào một sáng tinh mơ, cả hai chục người thợ đào đất ấy biến mất. Nghe nói ông chủ mới không thuê họ nữa, mà trước khi họ ra đi, ông ta lại còn trả đủ số tiền thuê làm một tháng, mặc dù họ mới làm có hai tuần. Thật sự là một điều khó hiểu.
Nhưng cũng chỉ ngay chiều hôm đó, người giúp việc của ông chủ ra thị trấn mướn được năm người thợ trẻ khỏe khác. Cả năm người này được dẫn đi đường tắt xuyên rừng về bản, một cách bí ẩn. Voòng Thanh, người chủ nhà mới nói với họ:
- Các anh đào tiếp cho tôi cái móng này ở khu vực cuối vườn kia. Đến khi nào gặp một hòn đá to thì dừng lại.
Theo đúng bản sơ đồ họ đào chừng một buổi chiều thì phát hiện ra một tảng đá to. Mấy người khoét hết phần đất chung quanh tảng đá to vuông vức rộng tới một mét vuông thì họ được lệnh ngừng đào. Người giúp việc gọi năm người lên nhà rồi nói:
- Thôi việc ông chủ thuê các anh đến đây là xong!
Có người lên tiếng:
- Sao ông nói là thuê chúng tôi ít nhất là một tuần?
- Thì hẳn! Ông chủ không cần đào tiếp nữa. Nhưng ông chủ sẽ trả tiền thuê cho các anh cả một tuần như đã hứa.
Mấy anh thanh niên reo lên mừng rỡ:
- Ôi! Ông chủ tốt bụng quá.
Nói rồi, người giúp việc cho ông chủ đưa tiền và dẫn năm người trai trẻ này ngược lại bìa rừng để nhanh chóng về thị xã. Đi được nửa quãng đường, người giúp việc cho ông chủ dặn dò mọi người đi tiếp rồi quay về bản.
Chờ đến nửa đêm, ông chủ mới của ngôi nhà ma coi như mọi việc theo đúng ý đồ, bí mật thuê người đào nền nhà để tìm lại chiếc hòm bí ẩn, một kho vàng mà người cha cướp được chôn tại đây. Khi phát hiện ra đúng là kho vàng mà cha mình để lại, Voòng Thanh sung sướng reo lên:
- Hay quá chú Zin, đúng là cái mả bố tôi đây rồi!
Ông già có con mắt chột giật mình nói:
- Xuỵt, này Voòng Thanh nuốt cái lời vui của mày lại.
Tuy vậy không hoãn được cái sung sướng của mình, hắn dõng dạc ra lệnh cho đồng bọn:
- Nào bẩy hòn đá lên!
Hai người hì hục một lúc thì dịch được hòn đá sang một bên. Trước mặt họ là một cái tiểu sành. Voòng Thanh không nhịn được lại reo lên:
- Đúng là kho báu!
Chú Zin mừng cũng thì thầm bật lên vài lời:
- Đúng là "nắm xương tàn" của bố anh đó.
Rồi chú Zin ra lệnh:
- Nào nhấc nó lên!
Cả hai gần như nín thở sờ nắn những thỏi vàng mà muốn nhảy cẫng lên. Nhưng thật bất ngờ, có ai đó đứng phía trên kêu lên:
- Có tiếng động lạ ở phía ngoài!
Cả nhóm gác ở phía ngoài đều lên đạn, căng mắt nhìn về phía xa. Không lẽ chúng bị Công an bao vây. Nào có thể ai biết. Mọi việc đều kín kẽ thế cơ mà. Có bóng người chạy vụt qua, ngay lập tức, chú Zin vẩy khẩu súng ngắn rồi ra lệnh thấy có người xuất hiện là bắn. Voòng Thanh nói hãy cầm cự trong vòng nửa tiếng rồi khênh kho báu chạy theo bìa rừng về thị trấn. Có tiếng chân rậm rịch và tiếng lá cây xào xạc. Hai chú chó săn bò đến gần nhưng vẫn im lặng, theo lệnh của chỉ huy. Bỗng nhiên trời đất im phăng phắc, một mùi lạ hình như của long thú làm tên Voòng Thanh lo lắng. Hắn ra lệnh cho hai tên buộc chặt chiếc tiểu sành, rồi chờ lệnh đi theo hắn. Số còn lại sẽ cầm cự nếu bị tấn công, để giữ chân các chiến sĩ Công an lại. Theo kế hoạch, chú Zin chạy ngược xuống phía dưới, đánh lạc hướng. Trong khi đó Voòng Thanh cùng đồng bọn chạy lên phía trên rừng. Nhưng khi Voòng Thanh đang soi đèn pin cho hai tên khênh chiếc tiểu, thì có tiếng nói lạ vang lên:
- Thắp đèn lên mà nhìn cho rõ chứ!
Voòng Thanh giật bắn mình nhưng vẫn ra lệnh:
- Chú Zin thanh toán ngay. Tên quỷ sứ nào vậy?
Chú Zin vừa nhảy lên khỏi miệng hố thì bị ngã bật trở lại. Những ánh đèn pin bừng lên soi lóe cả mắt hai tên. Chú Zin lập bập:
- Hình như Công an, họ đông lắm!
Voòng Thanh hét lên một tiếng, tung người nhảy lên miệng hố. Một chú chó săn theo lệnh phi như một mũi tên lao vào quật ngã Voòng Thanh trong chớp mắt. Một chiến sĩ Công an lao ngay tới khóa tay hắn. Chiếc còng số tám sập lại.
- Thế nào, "chú" Zin ôm kho báu lên trụ sở Công an huyện chứ?
Khi đi trên đường,"chú" Zin chợt nhận ra gương mặt người Công an thấy quen quen. Thì ra, trong năm người đào đất trong đêm ấy có người Công an nọ đã lọt vào mảnh đất vàng này. Ôi! Chú Zin vò đầu kêu lên:
- Giàng ơi!
Thì vừa hay, ông mặt trời lóe lên tia sáng đầu tiên trong ngày. Những chiến sĩ Công an đặt những điều bí mật của ngôi mộ trong ngôi nhà bà Mai lên bàn. Đó là một kho báu. Lúc này, dân làng cả bản đều mừng vui. Họ vây quanh trụ sở Công an để xem cái con ma ở nhà bà Mai bỗng biến thành kho vàng như thế nào

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Thần nữ giữ của

 Năm 2002 tôi đi học chuyên nghiệp nghề tại thị trấn Đồng Mỏ. Các bạn học trong lớp ở nhiều địa phương khác trong tỉnh đến học.
 Trong các bạn học của tôi có bạn Hùng ở cây số 10 đoạn đường dốc Sài Hồ.
Một hôm chúng tôi tổ chức ăn trưa tại khu trọ, chuyện này chuyện kia, rồi Hùng kể:
 Ngày xưa là mình không ở chỗ cây số 10 mà gia đình mình ngày xưa ở huyện Văn Lãng chỗ kế với xã Thụy Hùng ấy. Hồi đó mình học lớp 9 - Lúc đó cũng là gần trở thành thanh niên, có mấy bạn chơi với nhau mới rủ nhau vào nhà mình uống rượu trong khi phụ huynh đi có việc ở trong làng không về ăn tối. Hôm đó chúng mình tranh thủ tiến hành vài đồ nhậu hay sau khi đi ôn tập về, hồi đó chưa có điện về nên chúng tôi đánh chén ở ngoài sân với đèn dầu và ánh trăng. Hôm đó có Nghị trên thị trấn Đồng Đăng, bạn Lâm vàToán ở dưới thành phố Lạng Sơn lên chơi tất cả đều đi xe đạp. Sau khi ai cũng bâng bâng mọi người ra về, mình thì dọn dẹp rửa bát đĩa và đi ngủ.
Sáng hôm sau mình thấy Nghị xuống nhà mình rất sớm mặt mũi bất thần, nói với mình: Hùng ơi bạn đi theo mình lấy xe đạp với mình sợ quá - Mình chưa hiểu chuyện ji - Nghị nói: Đi rồi nói, nhanh.
 Mình lấy xe đạp chở Nghị đi và Nghị lắp bắt như líu hết lưỡi: Hôm qua từ nhà bạn về, mình đạp xe đến cái dốc cũng gần tới thị trấn rồi, mình dắt xe lên dốc, đến đỉnh dốc thấy mệt mệt thì thấy một bạn gái mặc áo váy trắng tinh da dẻ hồng hào rất đẹp bạn ý nói: "Bạn ơi cho mình về Đồng Đăng với?", mình đi một mình thì có bạn đi cùng thì càng vui chứ, mình bảo: "Bạn lên xe đi mình chở bạn về Đồng Đăng, nhà mình cũng ở Đồng Đăng mà". Ban đầu mình nói chuyện thì bạn ý còn nói câu rồi ừ à, và sau đó mình đạp xe thì mỗi lúc càng thấy nhẹ, mình ngoái lại đằng sau nhìn thì thấy những vệt sáng lân tinh chạy dài, tóc bạn ý bạc phơ sáng áo váy sáng lập lòe, mình sợ quá buông cả xe xuống ruộng và đã chạy bộ ngược lại về nhà người quen ngủ.
 Hùng: Mình và Nghị đến đó lấy xe đúng là thấy chiếc xe đạp ở dưới ruộng và bên cạnh đó là có nhiều sợi dẻ chàm trắng cũ mủn mịn đằng sau chiếc xe đạp của Nghị.
 Mình về kể lại hiện tượng: Thì thấy người già trong làng nói rằng: Ngày xưa người Trung Quốc, thương nhân, quan, người giầu có đô hộ, có nhiều của cải tài sản không lấy hết về Trung Quốc được nên cất lại ở đây. Họ bắt cóc người con gái khoảng 15 tuồi, chôn sống trong kho của cải, đóng đinh lên hai tay, cho mặc đồ trắng, vùi đất tới cổ, trên đầu đặt một chiếc đến dầu 100 ngày mới tắt và cho ngậm ngọc 100 ngày (Bách Nhật Ngọc) sau mới chết, trước khi chết họ làm lễ phong thần cho cô gái để thành thần nữ sau khi chết để giữ của cải tài sản trong đó có sự thỏa thuận giao ước giữa chủ tài sản và thần nữ (Thần trú) sau khi chủ tài sản quay lại.
Tôi thốt lên "Đúng là tâm linh huyền diệu bí ẩn".

Ngôi nhà ma


Mùa thu năm 2010 tôi về Hà Nội trong một buổi trưa khá nóng nực, tôi xuống Hà Nội làm việc bởi anh S và chị D gọi tôi xuống làm việc. Anh S đóng tôi ở gần khu đô thị Định Công thuộc quận Hoàng Mai. Buổi trưa khá nóng bức anh trở tôi về nhà và mời tôi ăn cơm trưa cùng hai vợ chồng anh ấy.
 Hôm sau tôi đi lên số 23 Xã Đàn làm việc, công việc của tôi là thiết kế đồ họa cho tổ chức sự kiện, sau khi tan tầm tồi về nhà anh S, anh S xắp xếp cho tôi ngủ trên gác XÉP tầng 5 của nhà anh S, vì anh S đang hỗ trợ tôi trong lúc tôi chưa ổn định. Sau một tháng tôi được anh S đưa về xưởng dụng cụ để tôi tiện sinh hoạt và trông coi xưởng. Ngôi nhà 4 tầng xù xì gạch chỉ trần tường chưa chát nhiều nơi bên trong còn lỗ chỗ vết trát, loang lổ...
 Tôi ở cùng 10 người thợ có một vài anh người Vĩnh Phúc và có 6 người Thanh Hóa, anh em ở cùng nhau thật là vui, chúng tôi thường hay ra quán Ghế Mây bên sông Kim Ngưu gần cầu KUO, ngồi uống chà đá, vì là quán cóc này có mấy cái ghế mây nên chúng tôi đặt cho là quán Ghế Mây cách khu nhà xưởng chúng tôi không xa, nếu đi thẳng qua cầu Kuo đến nhà nghỉ Hoàng Lê, đi thẳng đến ngách thứ hai bên phải và nhìn trái thì ngôi nhà thứ 3 gần một cái chợ tạm, đó là ngôi nhà mà tôi đang muốn kể.
 Chúng tôi ở trong ngôi nhà đó, được khoảng hơn một tháng thì vào một đêm V thức dậy vì muốn đi đến nhà vệ sinh dưới thi nghe thấy tiếng bước chân đi từ tầng 1 lên tầng 3 vì chúng tôi ở tầng 4, V thây bước chân càng ngày càng rõ và đều hơn, V có lẽ ai đó đi vệ sinh mà không bật đèn nhưng tiếng bước chân đến tầng 3 thì dừng lại, V choàng dậy hỏi: Ai đó, ai đi vệ sinh không bật đèn à? - Không thấy ai trả lời, V bật điện đi xuống tâng 3 thì nhìn không thấy ai, V đi xuống tầng 2 rồi tầng 1 không thấy cả. V đi vệ sinh xong quay lại ngủ. Hôm sau V kể lại sự việc đó, không ai tin, có người bảo: Có ai đâu, hay chộm lẻn vào xưởng. Mấy ngày hôm sau mọi người trong xưởng đi thi công chương trình ở bên Gia Lâm tôi cũng đi hỗ trợ anh em cho vui, chỉ con mỗi mình V ở nhà ngủ và chông coi xưởng.Khi chúng tôi về vào sáng ngày hôm sau khi chương trình xong, chúng tôi về thấy V chạy từ quán cóc gần cái chợ tạm, V chạy hớt hai về kể lại sự việc của đêm hôm qua V đã ngủ một mình.


- V kể: Các anh, các anh ... ạ em em sợ quá, tối hôm qua em phải chạy lên nóc nhà ngủ.
Có một bạn nói: Em bị làm sao mà phải ngủ trên nóc nhà vậy? Thế có chuyện ji (gì) nàoChúng tôi lăn ra cười
.- V nói: Đêm qua các anh đi làm hết một mình em ở nhà, lúc 11h em chưa ngủ em nghe có tiếng bước chân từ tầng 1 lên tầng 3 em chạy xuống không thấy ai cả, một lúc sau lại có tiếng chân chạy từ tầng 3 xuống tầng 1 sợ lắm các anh à.
- Tôi nói: Có khi cái bước tường nó mỏng thì nhà bên canh họ đi thì nó vọng sang thôi, không có ji đâu em.- V nói: Không đâu anh à, cái cầu thang bên này nó có liền với tường nhà bên cạnh đâu, cầu thang bên này là chiều ngang mà anh, đầu tiên em cũng nghĩ là chộm vào, nhưng cửa đều khóa. Em sợ quá chạy lên nóc nhà em không giám xuống nữa..
- V nói tiếp: Em cũng có kể với bà bán nước kia kìa, bào ấy bảo không ai giám mua hay thuê nhà đó đâu vì có một thằng thợ xây và một thằng chộm đều ngã từ tầng ba xuống chết. Thằng thợ xây chết trong lúc thi công, sau đó không lâu có tên chôm lẻn vào chộm vật liệu cũng ngã xuống và chết, nên hồn của họ cứ lang thang ở đây.
Chúng tôi cũng thấy sợ sợ. - Tôi nói từ nhở tới lớn anh cũng chưa thấy ma trêu, hay ji cả, nên em yên tâm không có ji đâu em à.
Tôi thì không tin lắm, nhưng tôi cũng thấy hơi sợ sợ.
 Nhưng rồi cũng một ngày nọ của tháng 2 sau tết chúng tôi về Ha Nội bắt đầu lại công việc, hôm đó trời âm u và nồm của mùa xuân, kèm theo tiết trời âm ẩm lạnh lạnh, tôi cũng hơi bị cúm. Tôi được phân công trông coi xưởng để anh em thợ đi làm.
 Tối đến tôi đi ăn cơm về rồi ngồi bên chiếc máy tính nghe nhạc, vào chát với bạn, đến 10h tôi uống thuốc cúm và đi ngủ. Nửa đêm lúc đó khoảng 2h sáng tôi thức dậy và không tài nào ngủ được, bỗng tôi nghe thấy tiếng loạt soạt dưới tầng 1 tôi bật điện cả 3 tầng và tôi đi xuống tôi nghĩ đó là chuột. Tôi đi lên tầng 3 tôi ngủ nhưng cũng thấy hơi sợ vì trong này có hai người chết mà, tôi cứ để điện sáng và tôi lại nằm. Tôi không biết lúc đó tôi có nửa tỉnh nửa mê hay không nhưng bỗng ánh điện lờ mờ, rồi hơi sương bay từ cửa sổ vào rồi tôi thấy tiếng bước chân đều đặn từ tầng 1 lên tầng 3 rồi im bặt vài giây tôi cố lắng nghe nhưng không thấy ji nữa, tôi thấy sờ sợ lạnh lạnh và bỗng bất thần tôi thấy hai cái bóng tiến lại gần tôi với hình dáng đội mũ nhọn mầu đen không rõ mặt, tôi không tài nào đứng dậy được, tôi sợ quá tôi vung tay xua rồi miệng kêu "Xua xua" như đổi gà rồi hai cái bóng không tiến lại chỗ tôi nằm nằm nữa và tiến lại phía để mấy cuộn thảm và biến mất, mấy giây sau tôi cố đứng dậy với mồ hôi nhễ nhại, run rẩy... Đúng là lần đầu tiên mà có khi là duy nhất trong đời tôi thấy sợ đến như vậy. Tôi ôm chăn và một mảnh thảm lót sàn, tôi đi nhanh lên nóc nhà tìm chỗ khuất mưa và ngồi đó đến sáng.
 Sáng hôm sau mọi người đã xong chương trình - V đi theo xe ô tô về tới xưởng trước, tôi đứng ở trước của xưởng chào V và V nói: Tối qua anh D ngủ ngon không?
 Tôi đáp: Anh ngủ ngon, nhưng trên nóc nhà.
(Hồi ký Hoàng Hoa)