Truyện ngắn của Hoàng Hoa

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Con đường mưa

 Ngày ấy, tại vùng cao nguyên hẻo lánh, ngôi trường cấp II và cấp III là nơi các bạn từ 5 xã vùng cao đến học. Từ các xã tới trường một số bạn phải thức từ 5h sáng đi học. Ngôi trường nằm trên một khu đồi, xung quanh trường có nhiều cây xanh có cây khá cổ thụ vì được trồng trước rất lâu năm, chỉ biết là đã có từ rất lâu.
 Hồi đó chúng tôi đến học đường xá con rất khó khăn, một thời áo trắng vô tư, sau tôi là các lớp trong khối 11, tôi học lớp 12 năm đó, vì sinh ra ở vùng cao độ tuổi có chênh lệch, có bạn học lớp 11 nhưng lại lớn tuổi hơn tôi. Nghĩ lại thì rất nhiều kỷ niệm đẹp những cũng có kỷ niệm thật buồn nếu không có chuyện đó xẩy ra.
 Hồi đó Mỵ là một bạn học lớp 11 Mỵ hơn tôi 1 tuổi, Mỵ không xinh đẹp nhưng giáng người cao là mẫu mà các bạn gái mong muốn, cứ mỗi sáng Mỵ và em gái đi học từ mờ sáng khi sương mù còn chưa tan, Mỵ khá hồn nhiên, tính tình vui vẻ, là người tham gia văn nghệ rất tích cực, Mỵ học khá tốt.., cái tuổi mộng mơ là vậy.
 Rồi một ngày chúng tôi đang học trong lớp, lúc đó khoảng 9h sáng, mùa đông năm ấy rất lạnh, sương muối phủ mỗi buổi sáng đến trường, chúng tôi đang im lìm ngồi học trong lớp bỗng cả trường xôn xao, chúng tôi chạy ra xem có chuyện gì, thì hay tin Mỵ đã nhảy xuống con sông cách trường 2km, Mỵ đã chết. Chúng tôi bỏ học chạy ra bờ sông, lúc đó có rất đông người, tiếng khóc của em gái Mỵ học cấp lớp 9 khóc lóc thảm thiết, bên cạnh xác chị gái, thầy giáo chủ nhiệm của Mỵ ngồi bên cạnh và bảo mấy bạn chạy về nhà Mỵ báo cho cha mẹ Mỵ biết, còn các bạn trong lớp Mỵ đứa đứng đứa ngồi khóc, mấy đứa con gái cứ ôm nhau khóc, mấy đứa con trai thì đứng lặng yên bơ phờ.
 Khoảng 1h sau mẹ Mỵ hớt hải chạy đến khóc lóc gọi con bằng tiếng H'Mong, tôi không hiểu nhưng bà đã thét gào gọi con rất đau khổ, mỗi đau của người mẹ mất con, bà ôm Mỵ khóc rồi ngất đi, cha của Mỵ vừa khóc vừa gọi con ông nắm tay con gái nấc lên từng tiếng, rồi từ miệng Mỵ ứa ra một dòng máu chạy xuống cằm và cổ Mỵ, khuôn mặt Mỵ tím ngắt. Mấy đứa con gái học cùng Mỵ đỡ mẹ Mỵ và em gái...
 Khoảng 11h trưa thì họ hàng nhà Mỵ đưa Mỵ về nhà. Chúng tôi ai cũng rất buồn. 2 ngày sau Mỵ được đưa về yên nghỉ tại một triền đồi, chúng tôi đến thăm viếng rất đông, bạn bè trong lớp Mỵ đứa nào đứa nấy đều khóc rưng rức, như đứt lòng xót xa cho Mỵ.
 Cả trường lặng lẽ được mấy ngày, rồi nỗi buồn cũng qua đi, dần chúng tôi tò mò về cái chết của Mỵ. Tại sao Mỵ lại tự tử? Nguyên do nào đã khiến Mỵ kết thúc cuộc đời như vậy?
 Về mãi sau tôi mới biết rằng: Mỵ và T yêu nhau, nhưng cải hai đều quá vội vàng nên Mỵ đã có thai, Mỵ nói với T - Rồi T đã không thể xử lý thể nào Mỵ bảo cưới dù sao hai người cũng đã đủ 20 tuổi. T học cùng khối 12 với tôi, T học khác lớp, T đẹp trai, là con của một gia đình nhà khá giả ở thành phố, vì T quá quậy phá nên cha mẹ T sợ T ở thành phố đua đòi nên đã gửi về nhà nhà ông chú họ lên đây khai hoang từ năm 1975 ở đây để T học nốt cấp III sau khi T bỏ học giữa chừng 2 năm. Chúng tôi ít chơi với T vì ngại sự chênh lệch giữa nông thôn và thành phố, T được cha mẹ chu cấp rất chu đáo. mong sao T chăm chỉ học tập.
 Chuyện Mỵ nói với T nhưng rồi T không đồng ý, còn khó chịu, chửi mắng My, rồi đã hắt hủi Mỵ bằng những lời cay độc. Có lẽ Mỵ đã quá yêu T nhưng Mỵ đã thấy thất vọng và rồi bao nhiêu điều xẩy ra, tủi nhục, thất vọng, rồi Mỵ quẩn quanh không lối thoát.
 Vào một sớm tới trường Mỵ gặp T hai người cãi cọ, T đã tát Mỵ - Tủi thân Mỵ trong lúc búc xúc, đau lòng .. Mỵ đã nhảy xuống sông.
Về phần T sau khi cãi cọ T bỏ đi vào trong trường, chuyện xẩy ra T cũng thẫn thờ T không chạy ra sông mà lặng lẽ bỏ học trở về ngôi lều trông coi vườn của ông chú họ, T đã mua 1 lít rượu và tự uống mãi đến cuối chiều, mà sao T uống mãi không thấy say, cả đêm hôm đó T không tài nào ngủ được, trong đầu T hỗn độn, trống rỗng... T thấy trong lòng trăm sự ngổn ngang T cảm thấy hối hận, nhưng T có ngờ đâu Mỵ lại như vậy. Hình bóng của Mỵ cứ lảng vảng trong đầu T.
 Gia đình Mỵ sau khi Mỵ qua đời, cha mẹ Mỵ không muốn nhắc tới sự mất mát đau thương đó, mặc dù biết chuyện Mỵ nhưng cha mẹ Mỵ ôm mỗi đau đè nén trong lòng. T biết vậy thì trong lòng thấy nhức nhối, dằm vặt ngày đêm. Rồi hàng đêm trong đầu T cứ rối bời - Mỗi sáng thức dậy đi học T bơ phờ, mệt mỏi.
 T cứ dằn vặt như vậy, rồi bỗng một chiều vào tiết trời sang xuân T lững thững từ trường về nhà, buổi chiều hôm đó T bị phạt quét dọn sân trường vì vi phạm nội quy của nhà trường, T về trên con đường mưa phùn lấm tấm lại lầy lội, trời nhá nhem tối T bất chợt thấy một người mặc áo váy trắng đi phía trước, T không nói ji T đi đằng sau - Bỗng người đó quay trở lại: Anh còn nhớ em không? - T thẫn thờ, đứng sững lại tay chân bủn lủn như bún, đó là Mỵ khuôn mặt tím bầm và vết máu loang trên miệng, Mỵ nở nụ cười ai oán: Sao ngày đó anh không tới tạm biệt mẹ con em? - T không nói được câu nào T sợ quá cố vùng chay ra phía cánh đồng ruộng, T chạy vấp ngang vấp ngửa, T chạy được một đoạn thì lại thấy Mỵ xuất hiện ngồi trên bờ ruộng, T lắp bắp nói: Em ơi, anh xin lỗi, anh không biết phải làm thế nào cả? - Mỵ cười the thé: Mẹ con em có bắt lỗi anh đâu? .
Bỗng có tiếng: T ơi đi đâu mà chay lấm hết quần áo thế kia? ai đuổi mày à?
- T nhìn quanh thì ra là ông chủ vườn ươm giống ông ở cách nhà chú họ T không xa.
T không trả lời nhìn quanh thì không thấy Mỵ đâu nữa. T quay lại nói với ông chủ vườn ươm: Có ... có...có  ma bác ạ...
- Làm gì có ma nào ở đây, mắt mày hoa à.
T không nói gì lặng lẽ đi về.
Khi T về tới nhà, chú T bảo: Hôm nay không có ai , coi trông vườn, mày lấy sách vở lên trên vườn học bài và ngủ đó nhé, tao, thím và thằng Tèo vào nhà ông trưởng họ bản bên, mai ông trưởng họ tổ chức mừng thọ, tao sang phụ mổ lợn làm cỗ.
 Một lúc sau ông chú đi, T ăn cơm và cắp sách lên vườn. Trong đêm vườn vắng lặng, thi thoảng có tiếng chó bản bên rú lên từng tiếng dài, bên ngoài lều tiếng mưa phùn đọng thành từng hạt rơi xuống lạt xạt, tiếng mưa thì thầm đó càng làm T buồn bã, bối rối, kèm theo ân hận, làm T lúc vò đầu lúc lấy tay sờ trán vì T trong tâm trí chưa tan hết chuyện chiều.
 T ngồi học bài mà chẳng có tâm trí nào. Một lúc sau T đi ngủ sớm với tình trạng sợ hãi, mệt mỏi.
 Rồi lại hình bóng Mỵ lại hiện về trong cơn mơ màng của T:
- Anh T con anh nè, anh bế con một chút đi, con trai đấy.
T vã mồ hôi - Mỵ đứng bế đứa bé đứng ở cửa lều - nở nụ cười với vết máu hồng kéo dài từ miệng tới cổ - đôi mắt Mỵ đã biến mầu trở thành mầu trắng vô hồn với làn da xám ngắt, tìm bầm - T hoảng hốt sao mình đi ngủ lại không đóng của lều nhỉ, để Mỵ vào được, T lấy tay xua xua: "Em ra đi, em đi ra đi ..." - Mỵ lại cười the thé: - Hehe T à, con phải có bố, sao anh nỡ để nó tủi thân như vậy - Được em đi, mẹ con em sẽ đứng chờ anh ở cây Giáng Hương đó? - Đó là con đường có hàng cây dẫn vào gần trường cấp III mà T và Mỵ thường hẹn hò nhau sau nhưng buổi tan trường.
- Em ra đi ... - T vùng dậy vã mồ hôi nhễ nhại - Ôi đó là giấc mơ may quá, không sao?
Rồi T đậy bật hết bóng đèn điện trong lều lên, lấy đèn pin để ra ngoài đi giải và soi kiểm tra vườn, T mở cửa tiếng "Phịch" một xác người mặc áo trắng lăn ra sàn lều bằng đất nện, da mặt xám ngát... T sợ tái mặt, tim T như bắt ra ngoài - Trời ơi đó là Mỵ hai mắt trợn ngược trắng xóa, da mặt xám, dòng máu đỏ từ miệng Mỵ chạy dài xuống đến cổ - T phóng vọt ra ngoài chạy thẳng về nhà chú họ - T không giám ngoảnh mặ nhìn lại, T bật điện sáng khắp nhà đóng hết cửa. Đêm hôm đó T không ngủ một chút nào, sáng sớm T không đến trường mà chạy sang bản bên kể sự tình với ông chú họ. Ông chú họ hua tay: Thằng này mày học nhiều quá say chữ đúng không? Tao sống từ nhỏ tới già giờ này tao chưa bao giờ thấy cái gì gọi là ma cả, người đời tô vẽ, nên mày tưởng tượng ra lắm chuyện? Mày học đến bơ phờ hết người thế này...
- Không đâu chú ơi đó là thật mà, cháu thề không giám bịa đặt, không tin chú về lều trên vườn mà xem. - T phân bua: Chú cứ về với cháu, cháu sợ lắm.
Thấy T năn nỉ ông chú buông lời:
- Ừ, thôi tao về xem thế nào - Vì đã sống lâu năm trên vùng cao chú họ của T cũng nghe nhiều truyện ly kỳ bí ẩn của vùng cao, nên ông ta cùng T về lều. Cửa lều vẫn mở và bóng điện vẫn thắp từ đêm hôm qua, hai người vào tới cửa thấy một đống dẻ trắng mịn, mủn ra giữa tiết trời nồm ẩm của tiết trời mùa xuân. Ông chú nhìn T không nói gì, T thì vẫn chưa hết sợ.

Trưa hôm đó chú họ của T đã mời thầy Mo ở xã kế bên về kế giải và cách trừ linh hồn Mỵ để không tới tìm T nữa.
Từ đó T cũng không thấy Mỵ nữa, nhưng trong lòng T ngày càng cắn rứt vì tội lỗi của mình, T đã thực sự rất ân hận, T thường dấu đi sự sợ hãi và vùi lấp những kỷ niệm buồn bã bằng rượu. T học xong cấp III T đi thi đại học không đỗ, T về biên giới buôn bán.
 Thời gian thấm thoát đã 10 năm, tôi trở về bạn bè thi thoảng nhắc tới T, tôi thấy bạn bè nói T về biên giới buôn bán thua lỗ, T chìm đắm vào ma túy, T có tiền án về tội trộm cắp, sau nhiều lần ra vào trại giam giữ T đã tự kết thúc cuộc đời bằng một liều heroin quá liều, T bị sốc heroin chết.
 Nhiều người kể: Trên con đường Giáng Hương thi thoảng vào mùa xuân trời mưa phùn, người vía yếu vẫn thấy bóng người con gái mặc áo trắng bế con đứng trên con đường đó.

 (Tác giả: Hoàng Hoa - Đăng lại ghi rõ tên "Tác giả: Hoàng Hoa").

0 nhận xét:

Đăng nhận xét